Lòng Tôi Thuộc Về Ngài
“Bữa thứ nhất, các ngươi phải lấy trái cây tốt,
tàu chà là, nhành cây rậm, và cây dương liễu, rồi vui mừng trong bảy ngày trước
mặt Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của các ngươi” — Lêvi ký 23:40
Bước vào bất cứ nhà hội nào vào một trong bảy buổi
sáng của lễ Sukkot thì bạn sẽ thấy những
người thờ phượng cầm lấy một nhành chà là, một số nhánh cây sim và cây liễu,
cùng với cây cam chanh. Người lãnh đạo của buổi thờ phượng sẽ hát một số câu khi
hội chúng rung chuyển bốn loại cây theo sáu hướng - lên, xuống, sau, trước, trái
và phải.
Đối với những người không thành thạo, nghi thức
Do-thái "lay động lulav" có thể là rất lạ. Truyền
thống cổ xưa này rõ ràng có gốc rễ từ Kinh thánh, nhưng ý nghĩa của nó là gì chứ?
Bậc thánh hiền Do-thái giải thích rằng mỗi loài
đại diện cho một bộ phận khác nhau trong cơ thể. Nhành chà là, được gọi là lulav, dài và mỏng. Nó tiêu biểu cho xương sống của một người, đó
là nguồn khả năng di chuyển tứ chi của chúng ta và đi vòng quanh thế giới. Còn lá
cây sim tiêu biểu cho đôi mắt của chúng ta và tượng trưng cho khả năng nhìn thấy
và phân biệt mọi thứ của chúng ta. Lá của cây liễu có hình dáng giống như cái miệng
của con người và tiêu biểu cho khả năng nói, hát, và thể hiện bản thân. Sau
cùng, cây cam chanh trông giống như trái tim của con người. Cơ quan này tiêu biểu
cho tình cảm và các cảm xúc, đó là động lực ở đằng sau lèo lái mọi sự chúng ta
làm.
Tất cả các thứ nầy cùng nhau tiêu biểu cho những
ân tứ mà Đức Chúa Trời đã ban cho chúng ta để hoàn thành và đạt được, để tạo ra
và làm ra. Nhưng giống như mọi thứ khác trong cuộc sống, chúng có thể được sử dụng
cho cả tốt hay xấu. Chúng ta có thể sử dụng những gì chúng ta được ban cho để chữa
lành hoặc để làm tổn thương. Chúng ta có thể sử dụng các khả năng của mình
trong sự phục vụ Đức Chúa Trời hoặc chúng ta có thể tạo ra một cuộc sống chỉ để
phục vụ cho bản thân mà thôi. Đức Chúa Trời ban cho chúng ta các công cụ để làm
ra việc gì đó cho bản thân của chúng ta, nhưng chúng ta là hạng người quyết định
cuộc sống của chúng ta sẽ thế nào.
Nhằm ngày lễ Sukkot, chúng ta cùng nhau cầm
bốn loài nầy trong tay giống như chúng ta đang cầm lấy mọi ta-lâng cùng mọi khả
năng mà Đức Chúa Trời đã ban cho. Rồi chúng ta thực hiện lời chúc phước rồi
dâng lên cho Đức Chúa Trời. Cuối cùng, chúng ta chỉ ra mọi hướng biểu thị rằng
mọi sự chúng ta làm với tất cả những gì chúng ta đã được ban cho – bất kỳ chúng
ta đi hoặc chọn hướng nào – hết thảy sẽ là vì mục đích phục vụ Đức Chúa Trời.
"Lay động lulav" là một hành động của
tình yêu tuyệt vời. Nói một cách hợp lý, chữ lulav có thể được chia ra thành
những từ tiếng Do-thái, nghĩa là "lo hay lev" [nghĩa là tấm lòng của ta dành hết cho Ngài]. Chúng ta bắt đầu chuyến
hành trình đến Các Thánh Lễ của Đức Chúa Trời bằng cách xét kiểm tra lại mối
quan hệ của chúng ta với Đức Chúa Trời. Chúng ta kết thúc nó bằng cách trao cho
Ngài những gì có trong tấm lòng và bàn tay của chúng ta trong một hành động đầu
phục và yêu thương.
Hãy sử dụng thời gian này khi người Do-thái trên
khắp thế giới kỷ niệm Sukoto hãy tự hỏi mình hai câu
hỏi làm thay đổi đời sống: "Tôi có các ta-lâng mà Đức Chúa Trời ban cho không?" và "Tôi sẽ sử dụng
chúng như thế nào để phục vụ Đức Chúa Trời?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét