Hãy Yên Lặng
“Hãy
yên lặng và biết rằng ta là Đức Chúa Trời; Ta sẽ được tôn cao trong các nước,
cũng sẽ được tôn cao trên đất” — Thi thiên 46:10
Khi chúng ta trải qua cuộc sống, chúng ta gặp rất
nhiều thách thức. Đồng thời, Đức Chúa Trời đã ban cho chúng ta loại não hầu cho
chúng ta có thể giải quyết mọi nan đề của chúng ta. Đó là một điều tốt lành bởi
vì đấy là cách chúng ta tiếp thu và được trang bị tốt hơn để đối phó với nghịch
cảnh trong tương lai. Là người Do-thái, chúng ta đã chứng kiến rất nhiều nghịch
cảnh rồi.
Tôi từng thấy một chuyên gia về nền kinh tế
Israel được phỏng vấn trên đài truyền hình Mỹ. Phỏng vấn viên muốn biết làm thế
nào ngày nay giới trẻ Israel đã sống rất năng động như thế. Vị chuyên gia
Israel giải thích rằng khi một quốc gia trẻ vẫn còn phải lo liệu nhiều sự việc,
có rất nhiều sai sót dẫn đến các thách thức hàng ngày ở Israel. Thí dụ, một đứa
trẻ Do-thái đến nhà trẻ và thấy chiếc móc quá cao nó không máng áo choàng được.
Cho nên, ngay từ khi còn nhỏ, đứa trẻ phải nghĩ đến cách giải quyết nan đề. Theo
thời gian đứa trẻ Do-thái kia đã là một người trưởng thành, anh ta hoặc chị ta
là một bậc thầy chuyên giải quyết nan đề!
Học biết cách sử dụng bộ não của chúng ta vẫn là
một việc rất quan trọng, thường thì có những thời điểm khác khi chúng ta không
thể khắc phục được nan đề của chúng ta – và chúng ta không làm chi được. Thường
thì, chúng ta càng cố gắng lo giúp đỡ tình huống của chúng ta, thì lại thấy càng
tệ hơn! Nó giống như sống trong cát vậy – chúng ta càng phấn đấu, chúng ta càng
chìm sâu hơn. Khi chúng ta gặp phải các tình huống này, chúng ta cần phải nhớ mấy
lời nầy từ tác giả Thi thiên: “Hãy yên lặng và biết rằng ta là Đức Chúa Trời”.
Bây giờ, một thông tin cơ bản hữu ích có ở đây.
Thi Thiên 46, như đã được nói đến trong phần giới thiệu, đã được viết ra bởi
các con trai của Cô-rê, người nào nổi loạn chống Môise trong sa mạc, đã bị đất
nuốt mất. Theo truyền khẩu Do Thái, các con trai của Cô-rê, họ đã đứng cạnh cha
của họ, cũng bị đất nuốt mất. Tuy nhiên, khi họ xuống đất rồi, họ ăn năn. Đức
Chúa Trời tạo ra một phép lạ và Ngài đã mở ra một cái hốc nhỏ dưới đất, các con
trai Cô-rê đã sống sót một cách kỳ diệu. Đang khi ở dưới lòng đất, họ đã sáng
tác bài ca này và nhiều Thi thiên khác. Họ hiểu rõ hơn bao người khác rằng có
những lúc khi tình huống của chúng ta là bất khả thi, và tuy nhiên, nếu chúng
ta xây hướng về Đức Chúa Trời, sự cứu rỗi vẫn có thể đến.
Phần khởi sự của Thi thiên mô tả một tình huống bất
khả thi. Núi non bị động, đại dương gầm rống, và đất chuồi xuống biển. Tuy
nhiên, như Thi thiên bắt đầu, các con trai của Cô-rê khẳng định rằng họ sẽ
không sợ hãi một khi Đức Chúa Trời là sức lực và là nơi nương náu của họ. Tương
tự, khi chúng ta thấy mình đang ở trong loại tình huống ngoài nằm tầm kiểm soát
của chúng ta, chúng ta cũng cần phải hướng về Đức Chúa Trời. Chúng ta cần phải "yên lặng". Sự hiểu biết theo kiểu Do-thái về mấy lời
này, ấy là chúng ta cần phải thôi không cố gắng để tự giải quyết mọi việc đi.
Thay vì thế, chúng ta phải tin cậy Đức Chúa Trời. Khi ấy, Ngài có thể cứu chúng
ta ra khỏi loại tình huống bất khả thi nhất rồi đưa chúng ta ra khỏi thậm chí những
nơi sâu thẳm và tối tăm nhất.
Đâu là tình huống đang
làm cho bạn phải rối rắm hôm nay? Hãy yên lặng, và nhận biết rằng Đức Chúa Trời
đang nắm quyền tễ trị.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét