Đưa Sự Việc Đến Cuối Cùng
“Hãy truyền cho dân Y-sơ-ra-ên rằng: Ngày rằm
tháng bảy nầy là lễ lều tạm, trải qua bảy ngày đặng tôn kính Đức Giê-hô-va” — Lêvi ký 23:34
Tuần này chúng ta sẽ tổ chức Lễ Lều Tạm. Tuy
nhiên, để hiểu biết đầy đủ ý nghĩa của ngày lễ này chúng ta phải nhìn vào chỗ
mà lễ ấy thực sự bắt đầu — vào lúc kết thúc lễ Yom
Kippur,
năm ngày trước đó. Những khoảnh khắc sau khi dân Do-thái đã phá vỡ giờ thứ 25,
bạn sẽ nghe thấy tiếng còi trên khắp xứ Israel khi người ta bắt đầu dựng lên các
túp lều nhỏ gọi là sukkot. Tại sao việc dựng lều nầy không thể đợi đến
ngày hôm sau sau khi chúng ta có thời gian để tiêu hóa bữa ăn của chúng ta chứ?
Chúng ta hãy kiểm tra xem Yom Kippur kết thúc như thế nào!?! Khi Ngày Chuộc Tội sắp
kết thúc, hội chúng đọc lớn tiếng bảy lần: "Đức Giê-hô-va — Ngài là Đức Chúa Trời!" Câu nói ngắn gọn nầy
tóm tắt toàn bộ mùa lễ. Mục đích là nhìn biết bên kia cái bóng nghi ngờ Đức
Chúa Trời là Chúa của chúng ta Ngài hiện diện trong đời sống chúng ta và những
người mà chúng ta phục vụ cho. Sau khi lặp lại sứ điệp này lần cuối cùng, chúng
ta nghe thấy tiếng pháo shofar. Đó là một kết thúc đầy kịch tính và cảm động trong
các ngày thánh khiết nhất trong năm.
Câu nói chúng ta đọc bảy lần nghe rất là quen
thuộc. Chúng được mượn từ I Các Vua ngay sau khi vị tiên tri Ê-li đánh bại các
tiên tri giả trên núi Cạt-mên. Sau khi ông chứng kiến sự tỏ ra kỳ diệu Đức Chúa
Trời chân thật là Đức Chúa Trời có một, dân chúng cúi mặt xuống đất và tuyên bố
rằng: "Đức
Giê-hô-va — là Đức Chúa Trời!" (I Các Vua 18:39). Điều nầy rõ ràng như pha lê đối với họ.
Một lần nữa, dân sự lại phủ phục trước Đức Chúa Trời Toàn Năng!
Nhưng ngay ngày hôm sau, dân tộc đã trở lại với các
đường lối xấu xa của mình. Tiên tri Ê-li, buộc phải bỏ chạy vì mạng sống của ông
vì dân sự một lần nữa họ trung thành với vua A-háp gian ác cùng sự thờ lạy hình
tượng của ông ta. Toàn bộ vương quốc đã bước ra hầu giết chết Ê-li. Sự trong sáng
tạm thời của họ đã biến mất và cảm hứng hời hợt của họ đã tàn phai, dân sự bị
hư mất và sai trái như trước.
Những ngày lễ lớn là những ngày đầy cảm hứng và mang
tính giáo dục. Chúng ta kết thúc ở một cao điểm thuộc linh. Chúng ta kết thúc bằng
cùng lời lẽ mà dân sự trong thời Ê-li đã đưa ra. Chúng ta dự vào sự trong sáng của
họ, nhưng chúng ta phải tránh đi các sai trái của họ. Ngày lễ không bao lâu nữa
sẽ kết thúc, chúng ta đưa cảm xúc của mình thành hành động. Chúng ta ưa thích mọi
thứ tạo ra một việc nhắc cho chúng ta nhớ đến Đức Chúa Trời. Đây là món quà của
lễ Sukkot — chúng ta nắm lấy
mọi cảm xúc của mình rồi đổi chúng thành một cái gì đó rất thực.
Bậc thánh hiền Do-thái dạy rằng mọi dự tính tốt lành
của chúng ta được củng cố bằng hành động. Sự cảm thúc là tốt đẹp, nhưng tấn tới
thuộc linh đích thực đòi hỏi phải hành động. Cảm hứng khiến cho phải bước đi, còn
hành động đưa nó tới vị trí cuối cùng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét