Thứ Hai, 6 tháng 11, 2017

ĐỪNG BỎ ĐI KHỎI CÁC PHÉP LẠ CỦA MÌNH


Đừng Bỏ Đi Khỏi Các Phép Lạ Của Mình

Khi nước trong bầu đã hết, nàng để đứa trẻ dưới một cội cây nhỏ kia, đi ngồi đối diện cách xa xa dài chừng một khoảng tên bắn; vì nói rằng: Ôi! tôi nỡ nào thấy đứa trẻ phải chết! Nàng ngồi đối diện đó, cất tiếng la khóc. Đức Chúa Trời nghe tiếng đứa trẻ khóc, thì thiên sứ của Đức Chúa Trời từ trên trời kêu nàng A-ga mà phán rằng: Hỡi A-ga! Ngươi có điều gì vậy? Chớ sợ chi, vì Đức Chúa Trời đã nghe tiếng đứa trẻ ở đâu đó rồi Sáng thế ký 21:15–17

Trong phần Ngũ Kinh tuần này [Sáng thế ký 18:1 – 22:24; II Các Vua 4:1-37], Ápraham bị buộc phải đuổi Ích-ma-ên con trai mình theo yêu cầu của Sa-ra. Ích-ma-ên và mẹ là A-ga, lang thang trên sa mạc, sống sót với khoản tiếp trợ mà Ápraham đã cung ứng cho họ. Tuy nhiên, ở một thời điểm nào đó, họ đã cạn kiệt thức ăn và nước. Tôi không thể tưởng tượng sự việc đã mất bao lâu trước khi A-ga và Ích-ma-ên cảm thấy lã đi. Với ánh nắng mặt trời chiếu trên họ và không có nước uống trước mắt, A-ga đã tự mình liệu định trước sự thực đứa con yêu dấu của nàng sẽ sớm bị chết đi. Câu Kinh Thánh cho chúng ta biết:  “nàng để đứa trẻ dưới một cội cây nhỏ kia, đi ngồi đối diện cách xa xa dài chừng một khoảng tên bắn; vì nói rằng: Ôi! tôi nỡ nào thấy đứa trẻ phải chết! Nàng ngồi đối diện đó, cất tiếng la khóc”.

Trong câu kế đó, chúng ta đọc thấy: “Đức Chúa Trời nghe tiếng đứa trẻ khóc”. Giờ đây, há điều đó không thú vị sao? Chúng ta đọc thấy A-ga kêu gào, nhưng câu này không nói rằng Đức Chúa Trời nghe A-ga đang gào lên; câu ấy nói rằng Đức Chúa Trời đã nghe thấy Ích-ma-ên khóc, là kẻ mà chúng ta có thể suy luận ra cũng phải khóc. Tại sao Đức Chúa Trời nghe tiếng khóc của Ích-ma-ên chứ không phải của A-ga? Chắc chắn tiếng kêu gào của một người mẹ vì đứa con của mình thì lớn giọng hơn tiếng khóc của đứa con?

Bậc thánh hiền Do-thái giải thích rằng A-ga đã gào lên khóc vì nàng đã thôi không còn có hy vọng nữa. Nàng tẻ tách ra khỏi Ích-ma-ên vì nàng dám chắc rằng nó sẽ chết và nàng không muốn nhìn thấy cảnh ấy. Mặt khác, Ích-ma-ên vẫn còn là một đứa trẻ và nó có đức tin của một đứa trẻ – thuần khiết, đơn giản, không giới hạn. Nó kêu khóc, hy vọng và chờ đợi phép lạ cho mình. Đó là lý do tại sao tiếng khóc của Ích-ma-ên đã đem lại ơn cứu rỗi chứ không phải tiếng gào khóc của mẹ nó; nàng đã chịu thua rồi bỏ đi.

Tôi có nghe kể một câu chuyện về một cậu bé kia muốn có một con mèo. Nó nói với anh mình: "Em sẽ ra ngoài cầu xin Đức Chúa Trời ban cho em một chú mèo con". Người anh nói: "Chuyện nầy vô lý à nghen! Em có nghĩ rằng Đức Chúa Trời sẽ khiến cho một con mèo rơi xuống từ trời không? Phải thực tế đi!" Chốc lát sau, một con mèo rơi xuống từ trời vào hai bàn tay của cậu bé đang mỉm cười. Cách đó vài dãy nhà, một người kia đang đứng gãi đầu. Một con mèo bị mắc kẹt trên nhánh cây. Anh ta kéo nhánh cây xuống, nhưng ngay trước khi anh ta có thể chạm tới con mèo, anh trượt tay và nhánh cây bật lên. Con mèo bị bung đi khỏi vài khu nhà – và cậu bé kia đã nhận được phép lạ "bất khả thi" nầy!

Quí bạn ơi, chỉ vì chúng ta không thể nhìn thấy con đường, không có nghĩa là Đức Chúa Trời không thể dọn một con đường. Chúng ta cần có đức tin như đứa trẻ và tin rằng mọi sự đều là khả thi. Chúng ta phải hy vọng, cầu nguyện và tin cậy. Đừng tẻ tách ra khỏi các phép lạ đã được phát ra trên đường lối của bạn.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét