Thứ Tư, 29 tháng 11, 2017

HẠ MÌNH VÀ SỰ OAI NGHI


Hạ Mình Và Sự Oai Nghi

bèn chiêm bao thấy một cái thang bắc từ dưới đất, đầu đến tận trời, các thiên sứ của Đức Chúa Trời đi lên xuống trên thang đó  Sáng thế ký 28:12

Đại Đế Alexander có lần ông hỏi bậc thánh hiền Do-thái: "Người ta phải làm gì để sống?" Họ đáp: "Hãy bảo anh ta tự sát". Đó là một câu trả lời kỳ lạ! Nhưng đây là những gì bậc thánh hiền muốn nói: Một người phải tự hạ mình xuống, giết đi cái tôi của mình, chết phần xác thịt mình. Bằng cách đó, người ấy sẽ sống trong đời này và kiếm được sự bất tử trong đời hầu đến.

Trong Truyền đạo 1:4, chúng ta đọc: "đất cứ còn luôn luôn". Bậc thánh hiền giải thích rằng câu này đề cập đến người hạ thấp mình xuống đất. Giống như đất, họ tồn tại cho đến đời đời. Mặt khác, một người kiêu ngạo sẽ không dấy lên trong sự phục sinh của kẻ chết vì người chẳng gắn bó với Đức Chúa Trời, là nguồn của sự sống. Chỉ có "người hiền từ sẽ nhận được đất làm cơ nghiệp, và được khoái lạc về bình yên dư dật" (Thi thiên 37:11).

Tất cả những câu này dạy cho chúng ta cùng một bài học mà Gia-cốp đã kinh nghiệm trong phần đọc Kinh Thánh tuần này [Sáng thế ký 28:10 – 32:3; Ôsê 11:7 – 12:14] khi ông dừng lại trong đêm trên đường tới Cha-ran và đã có điềm chiêm bao nổi tiếng của mình. Trong giấc mơ, Giacốp nhìn thấy "một cái thang bắc từ dưới đất, đầu đến tận trời”. Có nhiều cách giải thích khác nhau về sự hiện thấy của Gia-cốp. Một trong số đó, ấy là Gia-cốp học biết rằng con đường để lên thiên đàng phải bắt rễ từ trong lòng đất. Nói cách khác, hạ mình là cánh cổng bước vào cõi đời đời.

Sứ điệp này được lặp đi lặp lại với nhiều hình thức khác nhau trong Kinh Thánh. Và đây cũng là một điều tốt lành một khi xã hội đã chìu theo một tín điều ngược lại từ khi buổi bình minh của thời gian. "Có thể đúng""người nào có nhiều đồ chơi nhất sẽ thắng" là những ý tưởng đã cai quản đời sống của chúng ta. Chúng ta hấp thụ ý tưởng cho rằng càng gây dựng bản thân mình, đặc biệt là trong ánh mắt của nhiều người khác, cuộc sống của chúng tôi sẽ càng long trọng hơn và chúng ta sẽ được ghi nhớ nhiều hơn khi chúng ta qua đi. Nhưng Đức Chúa Trời đang bảo chúng ta, và Giacốp đã học được, rằng bí quyết đích thực cho sự cao trọng và bất tử là khiêm hạ. Đó không phải là cách chúng ta nhìn vào mắt của người khác, nhưng chúng ta xuất hiện trong con mắt của Đức Chúa Trời như thế nào mới được!?!

Các nhà thần bí Do-thái nói theo cách này: "Người nào nhỏ bé thì thực sự rất cao trọng". Hãy xem Áp-ra-ham, một trong những người lỗi lạc nhất của Đức Chúa Trời. Ông thưa cùng Đức Chúa Trời rằng: "Tôi chẳng là gì khác ngoài bụi và tro bụi" (Sáng thế ký 18:27). Vua David, một gã khổng lồ thuộc linh khác đã lưu ý: "Nhưng tôi là một con trùng, chớ chẳng phải người đâu" (Thi Thiên 22:6). Khiêm tốn dẫn đến sự oai nghi.

Tuần này, chúng ta hãy tự hỏi mình, chúng ta phải bước đi khiêm tốn hơn với Đức Chúa Trời. Chúng ta có dám đặt người khác lên trên, trước chăng? Chúng ta có thể bỏ qua những lời xúc phạm không? Chúng ta có thể giết đi cái tôi của chúng ta hầu cho chúng ta sẽ vượt qua chúng chăng? Khi chúng ta cúi đầu vững chắc trên đất, cuối cùng chúng ta sẽ bước lên bậc thang của Giacốp và đến vương quốc.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét