Thứ Sáu, 24 tháng 11, 2017

MỌI SỰ CHÚNG TA THỰC SỰ CÓ CẦN


Mọi Sự Chúng ta Thực Sự Có Cần

Gia-cốp bèn khấn vái rằng: Nếu Đức Chúa Trời ở cùng tôi, gìn giữ tôi trong lúc đi đường, cho bánh ăn, áo mặc, và nếu tôi trở về bình an đến nhà cha tôi, thì Đức Giê-hô-va sẽ là Đức Chúa Trời tôi. Hòn đá đã dựng làm trụ đây sẽ là đền Đức Chúa Trời, và tôi sẽ nộp lại cho Ngài một phần mười mọi của cải mà Ngài sẽ cho tôi — Sáng thế ký 28:20–22

Có một câu chuyện của người Do-thái viết về một trái cam có tên là cam Morantz. Câu chuyện diễn ra ở nước Nga trong những năm 1800, ở đó cam là thứ rất hiếm. Một ngày kia, nhằm lễ hội Phu-rim, gia đình kia đã nhận được quà là một quả cam. Vào ngày đó, hết thảy dân làng tụ tập quanh đó để ngắm nhìn bối cảnh xinh đẹp của trái cây nhiều màu sắc rực rỡ, tròn lẳng mà Đức Chúa Trời đã dựng nên. Qua ngày thứ hai, dân làng tụ tập để ngửi mùi thơm dễ chịu của trái cây chín. Qua ngày thứ ba, họ bóc vỏ trái cây, thật cẩn thận để tiết kiệm từng mẩu vỏ hầu cho họ lấy nó làm mứt. Đến ngày thứ tư, họ phân chia và ăn trái cây đó, thưởng thức các loại nước ép có hương vị. Dân chúng tràn đầy niềm vui. Họ đã có mứt cam kéo dài nhiều tuần và những kỷ niệm kéo dài suốt cả cuộc đời.

Bây giờ, đó là cách bạn ăn và thưởng thức một miếng trái cây!

Ơn phước bao thời đại mà chúng ta đang sống trong đó, ấy là sự dư dật đáng kinh ngạc ở xung quanh chúng ta. Sản phẩm từ khắp nơi trên thế giới, không còn là món ăn quý hiếm nữa, hiện đã có sẵn tại cửa hàng tạp hóa gần nhất và vào mọi thời điểm trong năm. Thách thức của thời đại chúng ta là tán thưởng những gì chúng ta có. Khi có nhiều thứ sẵn có, chúng ta sẽ bị cuốn vào việc mong muốn nhiều hơn là chúng ta cần. Nếu hết thảy chúng ta có một quả cam để kéo dài trong nhiều tháng, chúng ta sẽ thưởng thức loại cam nhiều hơn nữa. Ngày nay, khi chúng ta ăn một quả cam, đôi khi chúng ta chưa thực sự nếm thứ cam đó.

Chúng ta cần thưởng thức loại cam của chúng ta và mọi ơn phước khác đến trong cuộc sống của chúng ta.

Trong phần đọc Ngũ kinh tuần này [Sáng thế ký 28:10 – 32:3; Ôsê 11:7 – 12:14], Giacốp đã xin Chúa ba điều khi ông rời khỏi quê hương mình: sự bảo vệ, đồ ăn và quần áo. Đó là tất cả những gì Giacốp có cần để sống thoả lòng. Ông không xin sự giàu có hay cao lương mỹ vị. Ông đã không xin mọi thứ tiện nghi hoặc tôi tớ. Ông chỉ xin những thứ cơ bản vì đấy là mọi sự ông muốn có để có một đời sống hạnh phúc, đầy đủ và hiệu quả.

Sau cùng, Đức Chúa Trời đã làm cho Giacốp được thịnh vượng, và ông trở thành một người thật giàu có. Tuy nhiên, Giacốp không hề quên phần khởi đầu khiêm tốn của mình, ông cũng không quên sự tán thưởng của ông đối với những thứ nhỏ nhoi trong cuộc sống - và chúng ta cũng nên như thế. Dù chúng ta đang ở trong một mùa dư dật hay mùa hạn hán, chúng ta có thể và chúng ta phải thưởng thức tất cả các ơn phước của Đức Chúa Trời. Bí quyết, ấy là khi chúng ta biết cách thưởng thức những việc nhỏ trong cuộc sống, chúng ta sẽ biết cách tận hưởng trọn vẹn các ơn phước lớn lao hơn trong đời sống của chúng ta.

Hôm nay, hãy biết rằng nếu chúng ta có một cái áo sơ-mi trên lưng và thức ăn để dùng, bất nhiêu là đủ để sống vui rồi. Ngay cả khi thức ăn duy nhất mà chúng ta đang có hiện bây giờ là chẳng có gì khác ngoài một quả cam duy nhất.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét