Đức Tin Ra Khỏi Dạ Con
“Sự đau đớn của đàn bà đẻ sẽ đến trên nó. Nhưng
nó là con trai không khôn ngoan; vì, đến kỳ rồi, nó không nên chậm trễ ở trong
dạ con” — Ôsê 13:13
Phần đọc Kinh Thánh tuần này [Sáng thế ký 28:10 – 32:3; Ôsê 11:7 – 12:14], từ sách Ô-sê, kể lại
các thời điểm tối tăm cho xứ sở Israel. Được lãnh đạo bởi các vua của họ, dân sự
đã lệch lạc và chìm sâu vào sự thờ lạy hình tượng. Qua tiên tri Ô-sê, Đức Chúa
Trời tìm cách đưa dân sự trở lại với Ngài.
Đức Chúa Trời giải thích rằng trong khi Ngài là
một Đức Chúa Trời thành tín, giải cứu dân tộc ra khỏi xứ Ai-cập, đưa họ vào xứ Israel,
và cho họ ăn cho đến khi họ no lòng, dân sự bèn quên Ngài. Khi tỏ ra cho tuyển
dân của Ngài với món quà tử tế đã không giữ họ sống trung tín cho được, và thế
là Đức Chúa Trời phải xây qua các phương tiện khác. "Vì thế, ta đối với chúng nó sẽ như là sư tử. Ta sẽ như con beo
rình chúng nó trên đường. Ta sẽ vồ trên chúng nó như con gấu cái bị cướp mất
con nó. Ta sẽ xé cái bọc lòng chúng nó, và sẽ nuốt chúng nó ở đó như sư tử cái.
Thú rừng sẽ xé chúng nó" (Ô-sê
13:7-8). Khi câu nói ấy đã buông ra rồi, không có một người vô thần nào
riêng lẽ hết. Qua việc đặt dân sự vào những tình huống đau khổ và căng thẳng, Đức
Chúa Trời hy vọng lôi cuốn sự chú ý của họ và bắt lấy tấm lòng của họ.
Một mặt, những câu này rất nặng nề đau đớn. Nghĩ
đến Đức Chúa Trời của chúng ta giống như một con sư tử đi ra chỉ để vồ nuốt
chúng ta thì thật là khổ đau. Mặt khác, những câu này rất yên ủi. Đằng sau những
tình huống cố gắng nhất trong cuộc sống của chúng ta, Đức Chúa Trời đang ở ngay
đó điều khiển mọi việc. Đức Chúa Trời vẫn ngự trên ngai, vẫn đang tễ trị. Mọi sự
xảy ra cho chúng ta, sở dĩ như vậy là vì một lý do, và lý do là để xây chúng ta
trở lại với Đức Chúa Trời và tạo ra mối quan hệ có ý nghĩa, đẹp lòng và vững
vàng nhất sống với Ngài mà chúng ta có thể khả thi.
Đây là kho báu được chôn trong từng thử thách của
cuộc sống chúng ta. Thắc mắc là, có phải chúng ta truy tìm kho báu hay lặn hụp trong
vũng bùn có kho báu chôn ở bên dưới?
Một vài câu sau đó chúng ta đọc: “Sự đau đớn của đàn bà đẻ sẽ đến trên nó. Nhưng
nó là con trai không khôn ngoan; vì, đến kỳ rồi, nó không nên chậm trễ ở trong
dạ con”. Trong cuộc sống của chúng ta, chúng ta luôn bị đặt vào những
tình huống khổ đau và căng thẳng – nhưng đấy chẳng phải là những nỗi đau và áp
lực vô ý nghĩa đâu; đây là cảm xúc khi cho đứa trẻ ra đời!
Trong từng thử thách, chúng ta có cơ hội để được
sanh lại. Tuy nhiên, để cho sự sanh lại của chúng ta diễn ra, chúng ta phải biết
thời điểm phải rời khỏi sự an nhàn của dạ con – sự dễ chịu của khu vực an nhàn của
chúng ta. Chúng ta cần phải biết khi nào nhơn đức tin để bước ra, chạy trên một
con đường mới, và được tái sanh. Chúng ta cần sự dạn dĩ để ra khỏi tử cung hầu
cho chúng ta sẽ trải nghiệm một cuộc sống mới mẻ và tốt hơn.
“Sự đau đớn của đàn bà đẻ sẽ đến trên nó. Nhưng
nó là con trai không khôn ngoan; vì, đến kỳ rồi, nó không nên chậm trễ ở trong
dạ con” — Ôsê 13:13
Phần đọc Kinh Thánh tuần này [Sáng thế ký 28:10 – 32:3; Ôsê 11:7 – 12:14], từ sách Ô-sê, kể lại
các thời điểm tối tăm cho xứ sở Israel. Được lãnh đạo bởi các vua của họ, dân sự
đã lệch lạc và chìm sâu vào sự thờ lạy hình tượng. Qua tiên tri Ô-sê, Đức Chúa
Trời tìm cách đưa dân sự trở lại với Ngài.
Đức Chúa Trời giải thích rằng trong khi Ngài là
một Đức Chúa Trời thành tín, giải cứu dân tộc ra khỏi xứ Ai-cập, đưa họ vào xứ Israel,
và cho họ ăn cho đến khi họ no lòng, dân sự bèn quên Ngài. Khi tỏ ra cho tuyển dân
của Ngài với món quà từ tế đã không giữ họ sống trung tín cho được, và thế là Đức
Chúa Trời phải xây qua các phương tiện khác. "Vì thế, ta đối với chúng nó sẽ như là sư tử. Ta sẽ như con beo
rình chúng nó trên đường. Ta sẽ vồ trên chúng nó như con gấu cái bị cướp mất
con nó. Ta sẽ xé cái bọc lòng chúng nó, và sẽ nuốt chúng nó ở đó như sư tử cái.
Thú rừng sẽ xé chúng nó" (Ô-sê 13:7-8).
Khi câu nói ấy đã buông ra rồi, không có một người vô thần nào riêng lẽ hết. Qua
việc đặt dân sự vào những tình huống đau khổ và căng thẳng, Đức Chúa Trời hy vọng
lôi cuốn sự chú ý của họ và bắt lấy tấm lòng của họ.
Một mặt, những câu này rất nặng nề đau đớn. Nghĩ
đến Đức Chúa Trời của chúng ta giống như một con sư tử đi ra chỉ để vồ nuốt
chúng ta thì thật là khổ đau. Mặt khác, những câu này rất yên ủi. Đằng sau những
tình huống cố gắng nhất trong cuộc sống của chúng ta, Đức Chúa Trời đang ở ngay
đó điều khiển mọi việc. Đức Chúa Trời vẫn ngự trên ngai, vẫn đang tễ trị. Mọi sự
xảy ra cho chúng ta, sở dĩ như vậy là vì một lý do, và lý do là để xây chúng ta
trở lại với Đức Chúa Trời và tạo ra mối quan hệ có ý nghĩa, đẹp lòng và vững
vàng nhất sống với Ngài mà chúng ta có thể khả thi.
Đây là kho báu được chôn trong từng thử thách của
cuộc sống chúng ta. Thắc mắc là, có phải chúng ta truy tìm kho báu hay lặn hụp trong
vũng bùn có kho báu chôn ở bên dưới?
Một vài câu sau đó chúng ta đọc: “Sự đau đớn của đàn bà đẻ sẽ đến trên nó. Nhưng
nó là con trai không khôn ngoan; vì, đến kỳ rồi, nó không nên chậm trễ ở trong
dạ con”. Trong cuộc sống của chúng ta, chúng ta luôn bị đặt vào những
tình huống khổ đau và căng thẳng – nhưng đấy chẳng phải là những nỗi đau và áp
lực vô ý nghĩa đâu; đây là cảm xúc khi cho đứa trẻ ra đời!
Trong từng thử thách, chúng ta có cơ hội để được
sanh lại. Tuy nhiên, để cho sự sanh lại của chúng ta diễn ra, chúng ta phải biết
thời điểm phải rời khỏi sự an nhàn của dạ con – sự dễ chịu của khu vực an nhàn của
chúng ta. Chúng ta cần phải biết khi nào nhơn đức tin để bước ra, chạy trên một
con đường mới, và được tái sanh. Chúng ta cần sự dạn dĩ để ra khỏi tử cung hầu
cho chúng ta sẽ trải nghiệm một cuộc sống mới mẻ và tốt hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét