Ý Thức Về Sự Sống
“đoạn, cất tiếng nói rằng: Tay chúng tôi chẳng
đổ huyết nầy ra; mắt chúng tôi chẳng thấy gì. Lạy Đức Giê-hô-va cầu xin Ngài
tha tội cho dân sự Ngài mà Ngài đã chuộc! Xin chớ kể huyết vô tội cho dân
Y-sơ-ra-ên của Ngài! Rồi tội sát nhân sẽ được tha cho họ. Như vậy, ngươi làm
điều ngay thẳng tại trước mặt Đức Giê-hô-va, và cất huyết vô tội khỏi giữa mình” — Phục truyền luật lệ ký 21:7–9
Golda Meir, vị nữ Thủ
tướng đầu tiên của Israel từng nói: "Khi hòa bình đến, lúc đó có lẽ chúng
ta sẽ tha thứ cho người Ả rập vì đã giết con cái của chúng ta, nhưng sẽ khó cho
chúng ta hơn phải tha thứ cho họ vì đã buộc chúng ta phải giết con cái của họ".
Lời phát biểu khá buồn bã nầy thu hút một cách mạnh mẽ tình cảm của người
Do-thái – không những ở ngày hôm nay, mà còn cả hàng ngàn năm.
Phần đọc Kinh Thánh tuần
này [Phục truyền luật lệ ký 16:!8 – 21:9;
Êsai 51:12 – 52:12] kết thúc với luật lệ về chiến tranh. Hai điều luật được
nhắc tới trong phần đọc Kinh Thánh tuần này, và thêm một điều nữa vào phần đọc
của tuần tới. Kỳ lạ thay, giữa những luật lệ này, chúng ta tìm thấy một điều luật
thuộc một thể loại khác. Đó là mạng lịnh liên quan đến việc giết người.
Tình huống được mô tả
trong Kinh Thánh xảy ra trong thời kỳ hoà bình. Trong sự cố mà nạn nhân là sát
thủ bị phác hiện bên cánh đồng ngoài thành phố, các trưởng lão của thị trấn gần
nhất sẽ bắt một con bò cái, dẫn nó đến một trũng kia, rồi giết nó đi. Khi ấy, họ
tuyên bố: “Tay
chúng tôi chẳng đổ huyết nầy ra; mắt chúng tôi chẳng thấy gì … Xin chớ kể huyết
vô tội cho dân Y-sơ-ra-ên của Ngài!”
Bằng cách làm theo nghi
thức phức tạp này, các trưởng lão thừa nhận rằng họ có phần trách nhiệm về vụ
giết người đã xảy ra bởi vì họ có thể cung cấp nơi bảo hộ tốt hơn cho nạn nhân
hoặc giáo dục tốt hơn về giá trị của sự sống cho kẻ sát thủ. Có một yếu tố tội
lỗi. Tuy nhiên, sau khi thừa nhận một số trách nhiệm, các trưởng lão xây sang Đức
Chúa Trời cầu xin sự tha thứ, là điều chắc chắn Ngài sẽ ưng nhận. Toàn bộ tiến trình
khiến cho cộng đồng càng nhận thức thêm về giá trị của sự sống và mức độ nghiêm
trọng của việc phải chịu một phần trách nhiệm của việc lấy đi mạng người.
Vậy, điều luật này đang
làm gì giữa vòng các luật lệ về chiến tranh?
Bậc thánh hiền Do-thái
giải thích rằng điều luật đã được đặt để có chủ ý vào thời điểm này để đưa luật
chiến tranh vào với sự nhạy cảm đối với sự sống. Kinh Thánh công nhận rằng có
những thời kỳ phải cần đến chiến tranh. Tuy nhiên, có một nguy cơ cho những chiến
binh mất ý thức xem trọng mọi vật sống. Đây là điều Bà Golda Meir đã than vãn
trong lời phát biểu của bà. Điều luật này được kèm vào để nhắc cho chúng ta nhớ
giữ lấy nhận thức giá trị của sự sống là điều khả thi, và thực vậy, chúng ta buộc
phải giữ như thế.
Có hai loại chiến binh
trên thế giới – kẻ nào muốn chết và sự hủy diệt; và người nào có ý định bảo vệ sự
sống và tự do. Chúng ta đừng bao giờ quên rằng chúng ta đang đứng ở phía nào.
Như Bà Golda Meir đã nói rất hợp lý: "Chúng ta thù ghét
chiến tranh. Chúng ta không vui mừng về các chiến thắng. Chúng ta vui mừng khi
một loại bông vải mới được trồng, và khi dâu tây trổ ra trong xứ Israel".
Chúng
ta không vui mừng nơi sự hủy diệt; giá trị tối thượng của chúng ta, và luôn
luôn sẽ là, sự sống.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét