Cần Phải Sống Theo Ngũ
Kinh
“Vậy bây giờ, hãy chép bài ca nầy và dạy cho
dân Y-sơ-ra-ên; hãy để trong miệng họ, để bài ca nầy dùng làm chứng cho ta
nghịch cùng dân Y-sơ-ra-ên” — Phục truyền luật lệ ký 31:19
Phần đọc Kinh Thánh tuần
nầy [Phục truyền luật lệ ký 29:9 – 30:20;
Êsai 61:10 – 63:9] cung ứng cho chúng ta chính điều răn cuối cùng được nhắc
tới trong Kinh thánh Hy-bá-lai.
Chỉ thị sau cùng Đức
Chúa Trời ban cho Môi-se là đây: “Vậy bây giờ, hãy chép bài ca nầy và dạy cho…”. Bậc thánh hiền người
Do-thái giải thích rằng bài ca Đức Chúa Trời đang đề cập đến là chính quyển Kinh
Thánh. Đức Chúa Trời đang bảo Môi-se phải chép lấy lời lẽ của Kinh Thánh. Bậc
thánh hiền cũng chỉ ra luật lệ khác từ những sự dạy nầy – mỗi người trong từng
thế hệ buộc phải chép quyển Ngũ Kinh cho chính mình (nam hay nữ).
Các ra-bi giải thích hai
điểm về điều răn này. Thứ nhất, ấy là dù khi bạn thừa hưởng một quyển Ngũ Kinh từ
cha mẹ của bạn, bạn vẫn có bổn phận phải chép lại cho riêng mình. Điểm thứ hai,
ấy là sự bó buộc nầy có thể được hoàn thành bằng cách có được nhiều sách về
Kinh Thánh và nghiên cứu chúng.
Tại sao các ra-bi lại cứng
rắn đến nỗi một quyển Ngũ kinh thừa hưởng chưa phải là đủ để chu toàn bổn phận
nầy, nhưng rất thoải mái nếu như mua nhiều sách thay vì chép riêng ra một quyển
Ngũ kinh cho mình?
Qua hành động viết lách,
một tiến trình quan trọng diễn ra — một tiến trình tiếp thu. Đây là mục tiêu và
ý nghĩa của đòi hỏi này. Đức Chúa Trời muốn từng cá nhân phải tiếp thu Kinh
thánh. Hãy thở bằng Kinh Thánh rồi hà hơi nó ra. Để nhìn biết việc đó, hãy sống
theo nó và yêu mến nó. Loại quan hệ này không thể được truyền xuống từ cha mẹ của
một người; nó chỉ có thể đạt được qua việc chép lại quyển Ngũ Kinh hoặc mua nhiều
sách báo về nó và học hỏi chúng cách chăm chú. Dù như thế nào đi nữa, mục tiêu
là đưa Lời Chúa vào trong thế giới riêng của một người.
Có một câu chuyện rất hay minh họa rõ ràng ý tưởng
này. Trong cuộc diệt chủng, một ra-bi lỗi lạc đã lo lắng rằng với sự huỷ diệt
các cuộn giấy Ngũ kinh, có lẽ Kinh Thánh sẽ bị người ta lãng quên. Vì vậy, ông
dặn dò 5 nhóm sinh viên hàng đầu của mình phải học thuộc lòng một trong năm sách
của Môi-se, và họ đã làm theo. Sau cuộc diệt chủng, ra-bi và năm học trò nầy còn
sống sót đoàn tụ với những người sống sót khác trong ngày lễ Simchat Torah – một kỳ lễ trong Ngũ Kinh. Năm đó, cùng với việc
nâng cao và nhảy múa quanh Kinh Torah, năm sinh viên đã học thuộc lòng Ngũ Kinh
được cổ vũ và tưởng niệm. Họ trở nên sống động, hà hơi ra những cuộn giấy Torah.
Đấy cũng là mục tiêu của
chúng ta nữa. Mỗi một người trong chúng ta có thể, và sẽ, trở thành một quyển
Kinh thánh sống. Chúng ta cần phải sống theo các suy tưởng của nó và nêu cao ý
nghĩa của nó. Bằng cách nầy, chúng ta sẽ ghi khắc Lời Kinh Thánh trên những
trang giấy của đời sống chúng ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét