Thứ Hai, 18 tháng 9, 2017

JERUSALEM, QUÊ HƯƠNG ĐỜI ĐỜI


Jerusalem, Quê Hương Đời Đời

Hỡi Giê-ru-sa-lem, nếu ta quên ngươi, nguyện tay hữu ta quên tài năng nó đi! Nếu ta không nhớ đến ngươi, chẳng thích Giê-ru-sa-lem hơn sự vui vẻ nhất của ta, nguyện lưỡi ta dính nơi ổ gà — Thi thiên 137:5–6

Năm 1903, Joseph Chamberlain, Bộ trưởng thuộc địa của Anh quốc, đưa ra đề nghị với Theodore Herzl và nhóm Zionist của ông ấy. Người Anh đã chuẩn bị trao cho dân Do-thái 5000 dặm vuông ở Uganda, châu Phi đóng vai trò như một quê hương của người Do-thái. Lời đề nghị kích thích một cuộc tranh luận gay gắt. Một mặt, phần đất ấy sẽ cung ứng cho người Do-thái một quê hương, ở đó họ sẽ được tự do sống trong hòa bình và tự bảo vệ mình tránh mọi nguy hiểm.

Mặt khác, lời đề nghị ấy quá xa vời đối với ước mơ của người Do-thái muốn trở về quê hương xưa kia của dân Do-thái — xứ Israel. Cảm tạ Chúa, lời đề nghị đã bị cự tuyệt vì phần đất ấy bị coi là không phù hợp. Tuy nhiên, thắc mắc còn lại là: Mặc dù quê hương theo lịch sử của người Do-thái là xứ Israel, ngày nay quê hương của dân Do-thái có thực sự là vấn đề là ở chỗ nào không?

Thi thiên 137 trả lời cho thắc mắc đó bằng một câu “yes” rất mạnh. Trong 2.000 năm, Thi Thiên 137:5 là hòn đá góc trong sự thờ phượng và tin kính của người Do-thái: Hỡi Giê-ru-sa-lem, nếu ta quên ngươi, nguyện tay hữu ta quên tài năng nó đi ". Trong nhiều thế kỷ, chúng ta mong mỏi, cầu nguyện, và hành động để dân Do-thái trở về lại Giêrusalem. Vào những thời điểm vui mừng, câu Kinh Thánh này đã được đọc lên khi chúng ta nhớ đến Jerusalem. Một phần nhỏ của từng gia đình Do-thái còn sót lại ghi nhớ sự hủy diệt của thành Jerusalem. Hàng năm vào ngày thứ chín của tháng Av tính theo lịch Hy-bá-lai, chúng ta kiêng ăn và khóc lóc về Jerusalem.

Jerusalem. Chớ không phải Ba-lan, không phải nước Mỹ, không phải Uganda. Jerusalem là thủ phủ duy nhất mà dân Do-thái đã từng có, và Israel luôn luôn, vĩnh viễn là quê hương duy nhứt của người Do-thái!

Sở dĩ như vậy là vì Israel là nơi mà người Do-thái thuộc về. Trong Phục truyền luật lệ ký 1:8, Đức Chúa Trời phán: "Kìa, ta phó xứ nầy cho các ngươi! Hãy vào và chiếm lấy xứ mà Đức Giê-hô-va đã thề ban cho tổ phụ các ngươi, là Áp-ra-ham, Y-sác, Gia-cốp, cùng cho con cháu của họ”. Hãy đoán xem, Đức Chúa Trời đang nói đến xứ nào? Không phải xứ Uganda đâu! Phần đất Israel đã được hứa cho con cháu Y-sơ-ra-ên và dòng dõi họ cho đến đời đời.

Trong Giê-rê-mi 50:19, Đức Chúa Trời phán: "Đoạn ta sẽ đem Y-sơ-ra-ên về trong đồng cỏ nó. Nó sẽ ăn cỏ trên Cạt-mên và Ba-san, lòng nó sẽ được no nê trên các đồi Ép-ra-im và Ga-la-át". Mặc dù dân Do Thái sẽ bước vào cuộc lưu đày, Đức Chúa Trời sẽ đem họ trở về. Không phải tại Nữu Ước và California đâu, mà là ở Cạt-mên và Ba-san trong xứ Israel. Israel là quê hương đời đời của chúng ta.

Trải qua nhiều năm, Hội Thông Công [The Fellowship] đã được chúc phước tham gia giúp đỡ dân Do-thái trên khắp thế giới trở về quê hương Israel thông qua chức vụ Trên Cánh Chim Ưng. Chúng tôi mời bạn tham gia cùng chúng tôi trong công việc thánh này đưa dân Do-thái trở về lại quê hương mà Đức Chúa Trời đã ban cho họ.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét