Cứ Bước Tới
“Y-sác lấy làm cảm động quá đỗi mà nói rằng:
Vậy, còn đứa nào đã săn thịt rừng, và đã dâng lên cho cha đó? Trước khi con về,
cha đã ăn hết rồi, và chúc phước cho nó; nó lại sẽ được ban phước vậy” — Sáng
thế ký 27:33
Hướng tới phần kết thúc của Ngũ Kinh, Ysác
muốn đưa ra các ơn phước quyền con trưởng cho con trai cả của mình là Êsau.
Nhưng Rêbeca biết rõ hơn. Trong khi mang thai, về lời tiên tri nàng đã được biết
Êsau sẽ không xứng đáng nhận lãnh các ơn phước đó, trong khi Giacốp sẽ cần các ơn
phước ấy để hoàn thành sứ mệnh của mình trong việc truyền bá Lời Chúa. Vì vậy,
Rêbeca đã dạy dỗ Giacốp biết cách để gạt cha mình vào việc cung ứng cho ông những
ơn phước. Kế hoạch đã thành công, và rồi đến thời điểm khi Ysác nhận ra rằng
mình đã bị lừa.
Êsau thật đã trở về từ một ngày săn bắn,
sẵn sàng để được chúc phước cho. Ysác hỏi: "Con
là đứa nào?" Êsau đáp: "Là con, Êsau,
con của cha đây!" Rồi mọi sự đã đến sau đó là giây phút tan vỡ. Như Kinh
Thánh cho chúng ta biết: "Ysác lấy làm cảm động quá đỗi. . . ". Bậc thánh hiền Do
Thái giải thích rằng Ysác không cảm động vì ông đã tức giận. Ông cảm động vì
ông đã nhận ra mình đã sai lầm trầm trọng.
Đây không phải là cái rùng vai bình thường.
Đây là loại run rẩy lay động một người đến tận cốt lõi. Toàn bộ triển vọng của
Ysác đã rơi vào chỗ sai lầm, và chỉ lúc đó ông mới hoàn toàn hiểu được chương
trình của Đức Chúa Trời dành cho hai đứa con của ông. Mọi kỳ vọng và mơ ước của
Ysác dành cho Êsau bị vụn nát dưới đất.
Chúng ta có thể cảm thấy nỗi đau của Ysác.
Giây phút đó thật là đau buồn và khổ sở, nhưng đồng thời, giây phút ấy thật là khích
lệ và đầy ngẫu hứng. Có bao nhiêu người trong chúng ta có thể ra khỏi thứ mình tin
cả đời và hạ mình chấp nhận rằng mình đã sai lầm? Dầu vậy, Ysác vốn có được điều
đó rồi đấy.
Một câu chuyện được kể trong Kinh Talmud
về một rabi Do Thái đã dành hết sức cuộc sống mình theo học một chữ xuất hiện
hàng trăm lần trong Kinh Thánh: "et”, dịch lướt là "và" hoặc “cũng”. Vị rabi Do Thái đã
có một lý thuyết cho rằng mỗi lần chữ nầy được sử dụng, có một luật bổ sung cần
phải tiếp thu ngay về chủ đề. Ông đã dành cuộc sống của ông để suy nghĩ đến những
điều luật kín giấu đó – cho đến một ngày ông thấy bối rối.
Ông bị buộc phải kết luận rằng lý thuyết
của ông là sai lầm, và ông bỏ đi những gì là toàn bộ công việc của ông trong cả
đời mình. Khi học trò hỏi ông sao ông lại làm thế, vị rabi đáp: "Giống như tôi đã được trao phần thưởng về sự giảng dạy,
cũng một thể ấy tôi sẽ được trao phần thưởng về việc nín nghe". Vị rabi biết khi nào
phải từ bỏ, và ông không quá tự hào đến nỗi không thừa nhận khi nào mình đã sai.
Chúng ta đều biết nhận ra rằng mình đã sai
là thế nào rồi. Đây là sự hạ mình và có thể làm lay động thế giới của chúng ta.
Nhưng có một việc còn tồi tệ hơn nhiều so với việc buông trôi một niềm tin lâu
nay; nó tiếp tục với triển vọng sai trái tương tự và lặp đi lặp lại cùng những thứ
lầm lẫn tương tự thật nhiều lần.
Chúng ta hãy tiếp thu từ Ysác cách thức
đối mặt với sai lầm của mình và buông chúng đi. Chỉn khi đó chúng ta mới có thể
thay đổi đường lối của mình và cứ bước tới với ân điển.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét