Công Bình Nhất
“Giu-đa nhìn biết mấy món đó, bèn nói rằng:
Nàng phải hơn ta, vì ta không đưa Sê-la, con trai ta, cho nàng. Đoạn, người
không ăn ở cùng nàng nữa” — Sáng thế ký 38:26
Điều gì tạo nên một cấp lãnh đạo lỗi lạc?
Có phải bộ não sáng láng không? Khả năng đưa ra một bài diễn văn đầy ngẫu hứng
hoặc các kỹ năng xuất sắc của con người? Có thể đó là khả năng đưa ra các quyết
định đúng đắn gần như là trọn cả đời. Kinh Thánh cho chúng ta biết rằng không một
việc nào trong số những việc này. Thuộc tính lỗi lạc nhất của bất kỳ cấp lãnh đạo
nào không phải là khả năng thành công của người ấy (nam hay nữ) – chính thái độ sẵn sàng thừa nhận khi họ đã thất bại.
Trong phần Ngũ kinh tuần này, chúng ta
đọc về một mối quan hệ không bình thường nhất giữa hai cá nhân, cuối cùng họ sẽ
trở thành tổ phụ của vua David. Giuđa là một trong các con trai của Giacốp và là
một lãnh tụ của các chi phái Israel. Tama là con dâu của ông, hơn hai lần. Sau
khi con cả của Giuđa qua đời, con thứ hai của ông kết hôn với Tama. Con ấy cũng
chết, và Giuđa chỉ còn lại một đứa con nữa. Thật là dễ hiểu, Giuđa do dự không
trao đứa con cuối cùng của mình cho Tama, mặc dù đó là điều phải làm theo phong
tục của người Do Thái.
Truyền khẫu dạy rằng Tama biết trước
mình bị định trở thành tổ mẫu của triều đại David qua gia đình của Giuđa. Và vì
vậy nàng phải viện đến các biện pháp quyết liệt. Nàng che kín mặt mình và quyến
rũ Giuđa, đội lốt của một gái điếm. Tama đã yêu cầu Giuđa để lại cây gậy và con
dấu làm bằng cho tới khi ông có thể đem tiền đến trả cho nàng.
Khi thời gian trôi qua, Giuđa hay rằng
con dâu mình tuy chưa lấy chồng lại có thai và ra lệnh đem nàng ra thiêu. Khi
nàng bị bắt dẫn đi, Tama cầm lấy mọi thứ thuộc về Giu-đa và nói: "Tôi thọ thai do nơi người mà có các vật nầy" (Sáng thế ký 38:25). Chỉ có cha của đứa trẻ mới hiểu được sứ
điệp, và người đó chính là Giuđa.
Đây là thời điểm quyết định. Giuđa đã
có nhiều lựa chọn. Ông lấy lại những món đồ ấy và đưa ra lời bào chữa cho hành
vi của mình – ông đã bị quyến rũ, ông nhầm lẫn. Ông có thể chẳng nói gì cả, và
bí mật của ông đã bị huỷ diệt với Tama. Thay vì thế, Giuđa đã thốt ra câu nói đáng
kinh ngạc: “Nàng phải [công bình]
hơn ta”. Giuđa đã thừa nhận lầm lỗi của mình và đã nhận lấy trọn
trách nhiệm về mọi hành động của mình.
Bậc thánh hiền Do Thái cho rằng: đó là
khoảnh khắc đã được quyết định ở trên trời rằng Giuđa sẽ là tổ phụ của vương
quyền. Quyền lãnh đạo của người Do Thái - vinh dự lớn nhất - đã được trao cho
Giuđa, người đã tự làm nhục chính mình nhiều hơn bất kỳ người nào khác đã từng làm.
Đúng là một bài học đáng nhớ! Chúng ta
có khuynh hướng không muốn thừa nhận rằng chúng ta sai lầm vì chúng ta sợ mất mặt
trước mặt nhiều người khác. Nhưng Giuđa dạy cho chúng ta biết ngược lại mới là
sự thật. Người xứng đáng được tôn trọng là một người biết hạ mình nhiều nhất.
Chúng ta hãy can đảm sống như Giuđa. Chúng
ta hãy nhìn nhận khi chúng ta sai lầm. Sự nhìn nhận ấy không phơi bày yếu điểm của
chúng ta nhiều cho bằng nó tỏ ra một sức mạnh nội tâm tuyệt vời và đáng ngưỡng
mộ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét