Thứ Năm, 12 tháng 1, 2017

BÂY GIỜ VÀ SAU NẦY


Bây Giờ Và Sau Nầy
Êsau đáp rằng: Nầy, anh gần thác, quyền trưởng nam để cho anh dùng làm chi?” – Sáng thế ký 25:32

Êsau đã suy nghĩ gì chứ? Tại sao ông ấy bán di quyền trưởng nam của mình để lấy một tô phạn đậu chứ?
Chúng ta hãy trở lại với bối cảnh khi sự việc bắt đầu. Êsau mới trở về từ một ngày thật mệt mỏi. Ông hoàn toàn đói lắm rồi. Ông đã nhìn thấy Giacốp em mình đang nấu một cháo phạn đậu, và ông muốn dùng một ít.

Êsau: " Em hãy cho anh ăn canh gì đỏ đó với, vì anh mệt mỏi lắm" (Sáng thế ký 25:30).

Giacốp: "Nay anh hãy bán quyền trưởng nam cho tôi đi" (Sáng thế ký 25:31).

Êsau: "Nầy, anh gần thác, quyền trưởng nam để cho anh dùng làm chi?"

Và do đó, thỏa thuận được thực hiện.

Bây giờ, có phải Gia-cốp sống bất công không? Có phải ông đã tận dụng ưu thế nơi một người sắp chết không? Bậc thánh hiền Do Thái giải thích rằng khi Êsau nói rằng ông sắp chết, ông chưa thực sự chết mà. Ông đã giải thích triết lý của ông về cuộc sống. Đằng sau lời tuyên bố này là triển vọng của Êsau: "Cuộc sống ngắn ngủi, vì vậy hãy ăn, uống, và vui vẻ. Một lời hứa về phần thưởng trong tương lai làm cho anh điều tốt lành gì lúc bây giờ chứ? Bây giờ, anh đang đói. Bây giờ, anh muốn ăn cháo thôi. Quyền trưởng nam là vô dụng cho anh lúc nầy đây". Đấy là lý do tại sao Kinh Thánh chép: "Vậy, Êsau khinh quyền trưởng nam là thế" (Sáng thế ký 25:34).

Bài học trong phân đoạn này dạy thật là vô giá. Nó cho chúng ta thấy những hậu quả khủng khiếp của sự thoả mãn tức thì. Cái quyến rũ ở đây và bây giờ có thể làm cho mù quáng. Là người quan sát ở ngoài cuộc, chúng ta có thể thấy sự điên rồ trong quyết định của Êsau. Ông hy sinh toàn bộ tương lai của mình trong ít phút của khoái lạc. Nhưng rồi một lần nữa, chúng ta lại làm việc ấy suốt thôi.

Ai không rơi vào tình huống này? Sau khi đưa ra quyết định ăn kiêng, đột nhiên bạn phải đối mặt với một miếng sôcôla (hoặc vani, nếu bạn không phải là fan hâm mộ chocolate). Bạn làm gì được chứ? Bạn có thể ăn bánh, thưởng thức tối đa nó trong vòng mười phút, rồi sau đó trả tiền cho cái bánh ấy vào ngày mai khi bạn đưa lên cán cân. Hoặc, bạn có thể gạt cái bánh ra xa rồi muốn mình sẽ giảm cân đi chút đỉnh, thấy vui vui khi cây kim trên mặt cân giảm sút đi.

Hết thảy chúng ta đều biết việc phải làm. Nhưng tôi đoán là nhiều người trong chúng ta sẽ ăn cái bánh ấy cho dù là thế nào đi nữa. Chúng ta cũng thường hy sinh tương lai, vì cớ giây phút nầy.

Cuộc đấu tranh chúng ta gặp gỡ trong chế độ ăn kiêng là như nhau khi chúng ta đụng phải trong cuộc sống. Chúng ta liên tục đối mặt với những quyết định chịu thua những gì cảm thấy tốt lành trong giờ phút nầy và những gì tốt hơn cho chúng ta trong một thời gian dài. Chúng ta phải lựa chọn giữa những gì cảm thấy tốt lành cho cơ thể tạm thời của chúng ta và những gì thực sự bổ dưỡng cho tâm linh đời đời của chúng ta. Phần Ngũ kinh tuần này nhắc cho chúng ta nhớ rằng trong khi khó thích nghi với tầm nhìn dài hạn của cuộc sống, sống theo bất kỳ cách thế nào khác cũng chẳng là ý nghĩa gì cả. Ở đây và bây giờ là chẳng là gì hết khi đem sánh với cõi đời đời.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét