Chủ Nhật, 1 tháng 1, 2017

BAO LÂU CÂY NẾN CÒN CHÁY


Bao Lâu Cây Nến Còn Cháy
Mười người anh của Giô-sép bèn xuống Ê-díp-tô đặng mua lúa — Sáng thế ký 42:3

Nhằm thời điểm các con trai Giacốp đi xuống Aicập vì cớ có đói kém trong xứ Canaan, Giôsép đã sấp sĩ 22 tuổi. Vì vậy, bậc thánh hiền Do thái thấy hơi kỳ lạ trong Kinh Thánh, mười người anh được đề cập đến là “anh của Giôsép”. Họ chẳng có việc gì phải làm với Giôsép trong hơn hai mươi năm và chắc chắn họ đã không hành động nhiều như mấy người anh lần sau cùng họ trông thấy Giôsép! Có lẽ nào “các con trai của Giacốp” lại thích từ ngữ ấy?

Bậc thánh hiền giải thích rằng họ được gọi là “anh của Giôsép” để dạy cho chúng ta biết rằng khi họ đi xuống Aicập, quả thật họ đang sống như gia đình vậy. Họ đã tiếc muối khá lâu về hành động bán Giôsép đi và thất vọng không tìm được Giôsép. Nhưng điều đó dẫn tới thắc mắc khác: Tại sao họ vẫn cứ nghĩ là Giôsép sẽ vẫn còn sống chứ? Sự trông mong về nô lệ sống trong xứ Aicập là chẳng có thọ đâu!

Một câu chuyện thựt lại về một vị rabi lỗi lạc vào thế kỷ thứ 19, ông đã sống trong một thị trấn mà ở đó có một gã thợ đóng giày vô thần. Buổi tối kia, khi vị rabi đang trên đường từ nhà tới nhà hội, chiếc giày của ông bị hỏng đi. Y như là Chúa muốn có việc như thế, ông đi thẳng đến chỗ sửa giày của nhà vô thần nầy. Vị rabi trao chiếc giày cho người kia rồi chờ đợi chiếc giày nầy được sửa xong.
Sau khi nhiều giờ đồng hồ trôi qua, vị rabi ôn tồn hỏi thợ sửa giày không biết có hy vọng gì cho đôi giày của ông sẽ sửa xong tối hôm nay hay không!?! Gã thợ đáp: “Bao lây cây nến còn cháy, có hy vọng công việc sẽ được làm xong”.

Vị rabi lấy làm vui vẻ, không phải vì có hy vọng cho đôi giày, mà vì ông đã tiếp thu được một bài học có giá trị từ gã vô thần kia. Ông ta thường làm chứng cho gã thợ sửa giày kia, vì cớ đối cùng ông, câu nói kia có ý nghĩa rất sâu sắc: “Bao lâu một người còn đang thở, người ấy không đánh mất hy vọng!”

Hy vọng và đức tin đã là hai cột trụ trong Do thái giáo. Và đấy là lý do tại sao các anh của Giôsép đã đi xuống xứ Aicập với đầy đủ hy vọng. Giống như thể có cơ hội mong manh nhất là họ sẽ tìm gặp em của mình rồi tỏ ra sự thay đổi, họ đã có đức tin. Đến cuối cùng, hy vọng của họ đã được xác chứng. Nhưng giống như thể họ không tìm gặp Giôsép, niềm hy vọng của họ cũng vẩn cứ là xác đáng. Mỗi lần chúng ta hy vọng về điều tốt đẹp hơn, chúng ta khẳng định đức tin của mình nơi Đức Chúa Trời Toàn Năng, Ngài là Toàn Năng và Ngài rất yêu thương.

Bạn đang hy vọng điều chi thế? Có phải các thứ linh tinh đang vặt vảnh với bạn chăng? Đừng bỏ cuộc nghe? Không! Một người phải có hy vọng cho tới hơi thở sau cùng của mình (nam hay nữ). Và cho tới khi ấy, vẫn có hy vọng đấy. Chúng ta có đức tin cho rằng bất cứ điều gì cũng khả thi với Đức Chúa Trời và hãy tin cậy mọi sự sẽ diễn ra ở chỗ tốt nhứt.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét