Học Cười Một Lần Nữa
“Đức Giê-hô-va phán hỏi Áp-ra-ham rằng: Cớ sao
Sa-ra cười như vậy mà rằng: Có quả thật rằng tôi già đến thế nầy lại còn sanh
sản chăng? Há có điều chi Đức Giê-hô-va làm không được chăng? Đến kỳ đã định,
trong một năm nữa, ta sẽ trở lại cùng ngươi, và Sa-ra sẽ có một con trai” — Sáng thế ký 18:13–14
Một câu chuyện được ghi lại trong Kinh Talmud về
một hiền triết Do-thái lỗi lạc mà tiên tri Ê-li thường hiện ra với ông. Trong một
trường hợp, nhà hiền triết có mặt trong khu chợ rồi đưa ra thắc mắc sau đây cho
Ê-li: "Có ai ở đây đáng được hưởng một đời sau trên
thiên đàng không?" Tiên tri Ê-li chỉ ra hai người được coi là xứng đáng. Nhà hiền
triết chạy theo họ rồi hỏi: "Hai ông làm nghề
gì?"
Họ đáp: "Chúng tôi làm hề. Khi chúng tôi
thấy người ta chán nản, chúng tôi làm cho họ cười".
Đấy là giá trị của việc mang lại tiếng cười cho
mọi người. Trong tất cả những người có mặt ở khu chợ, hai người được chỉ ra là xứng
đáng với phần thưởng lớn lao đó. Cười là việc rất quan trọng cho mọi người!
Các nghiên cứu minh chứng rằng cười có rất nhiều
ích lợi. Nó làm cho chúng ta khỏe khoắn hơn và cho phép chúng ta đưa ra những
quyết định tốt hơn. Cười giúp chúng ta giữ một thái độ tích cực và tạo ra loại cảm
xúc biết ơn.
Tuy nhiên, không phải hết thảy tiếng cười đều là
tốt cả đâu. Trong phần Kinh Thánh tuần này [Sáng
thế ký 18:1 – 22:24; II Các Vua 4:1-37], Sa-ra đã nghe thấy các thiên sứ nói
cho Áp-ra-ham biết rằng bà sẽ sinh nở vào thời điểm ấy sang năm. Sa-ra đã bật cười
đáp lại. Trước đó trong Sáng thế ký 17, Áp-ra-ham cũng bật cười khi ông biết rằng
ông và Sa-ra, cả hai đều hơn tuổi 90, sẽ được làm cha làm mẹ. Tuy nhiên, chỉ có
Sa-ra bị Đức Chúa Trời đã quở trách vì bà đã bật cười. Tại sao chứ? Bởi vì tiếng
cười của bà không giống như tiếng cười của Áp-ra-ham.
Khi các thiên sứ lần đầu tiên bước vào nhà của Áp-ra-ham,
họ đã hỏi Sa-ra ở đâu!?! Áp-ra-ham giải thích rằng bà đang ở trong trại. Bậc
thánh hiền nhận xét rằng Sa-ra luôn luôn ở trong trại. Bà không thích ra chỗ
đông người vì mọi người xì xầm sau lưng bà rằng bà là cụ bà chưa bao giờ có đứa
con nào hết. Khi Sa-ra lớn tuổi thêm, bà lui đi tránh mặt nhiều người khác. Bà
mệt mỏi khi chờ đợi lời hứa của Đức Chúa Trời được ứng nghiệm. Bà bắt đầu mất đi
sự vui mừng và tiếng cười của bà. Khi bà bật cười nơi những tin tức mà bà vừa
nghe thấy, đó là một tiếng cười vô tín, giống như thể bà đang nói: "Ừ phải! Tôi không có khả năng mang thai một đứa bé".
Mặt khác, tiếng cười của Áp-ra-ham là tiếng cười
của sự vui mừng. Ông đã cười với sự bất ngờ, kinh ngạc về chuyện ấy. Loại cười
này nâng cao tâm thần của chúng ta và giúp chúng ta nhận ra rằng không có gì dường
xấu tệ đến thế và mọi sự có thể ra tốt hơn trong giây lát mà thôi. Đó là tiếng
cười chữa lành cho linh hồn.
Về sau, Sa-ra đã học cười với sự vui mừng một lần
nữa, và chúng ta cũng một thể ấy. Không có gì phải ngạc nhiên khi bà đặt tên
cho con trai mình là Y-sác, có nghĩa là "cười" theo tiếng Hy-bá-lai. Vô
luận cuộc sống có khó khăn như thế nào đi nữa, chúng ta đừng bao giờ quên tìm
kiếm tiếng cười vui trong hoàn cảnh của chúng ta. Việc không đến nỗi là tồi tệ như
chúng ta nghĩ và luôn có điều gì đó để vui vẻ luôn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét