Thứ Sáu, 17 tháng 2, 2017

SỨ ĐIỆP VÀ NHẮC NHỚ



Sứ Điệp Và Nhắc Nhớ
Giô-sép biểu các con trai của Y-sơ-ra-ên thề mà rằng: Quả thật, Đức Chúa Trời sẽ đến viếng các anh em; xin anh em hãy dời hài cốt tôi khỏi xứ nầy — Sáng thế ký 50:25

Ở phần cuối của Ngũ kinh, Giô-sép cũng chết giống như cha mình chết trước mặt ông. Tuy nhiên, không giống như Giacốp, là người đã buộc con cái mình phải hứa chôn ông trong đất Canaan, Giô-sép cho phép con cái ông chôn cất ông trong xứ Ai-cập. Nhưng ông cũng nhắc cho họ nhớ rằng việc họ ở trong xứ Ai-cập là tạm thời, và ông buộc họ phải hứa đưa hài cốt mình đi với họ khi họ rời đi.

Bậc thánh hiền Do Thái thắc mắc tại sao Giô-sép không để cho con cái của ông chôn cất ông trong xứ Canaan trong chỗ thứ nhứt?

Họ nghĩ Giô-sép biết rõ rằng Pharaôn sẽ không bao giờ đồng ý với việc ấy. Giô-sép được xem là hoàng tộc trong xứ Ai-cập và việc ấy sẽ là một sự sỉ nhục lớn cho Ai-cập – và vì lẽ đó là mối nguy hiểm rất lớn cho người Do Thái – nếu Giô-sép cứ khăng khăng đòi được chôn cất trong Đất Hứa. Có lẽ Giô-sép cảm thấy rằng được chôn cất ở Ai-cập là sự lựa chọn duy nhất của ông.

Tuy nhiên, cũng có khả năng Giô-sép thích được chôn cất tại Ai-cập hơn, ít nhất là tạm thời. Không phải vì ông thích Ai Cập tốt hơn so với xứ Canaan, nhưng vì ông sợ rằng con cái của ông sẽ thích Ai-cập hơn so với Canaan. Giô-sép vốn hiểu rõ tình trạng người ta sẽ hành hại dân Do thái trong nhiều thế kỷ. Chúng ta là những tạo vật của thói quen và một khi chúng ta thay đổi môi trường sống của mình, quay lại là điều rất khó.

Giô-sép biết rõ rằng chịu chôn ở Ai-cập và buộc dòng dõi ông hứa dời ông đi một ngày kia, họ sẽ luôn luôn nhớ rằng Ai-cập không phải là quê hương. Họ sẽ đến thăm mộ tổ phụ mình và được nhắc nhớ về lời hứa mà họ đã lập với ông. Mộ của Giô-sép đã trở thành một dấu rõ ràng cho dân Israel. Nó khiến họ tập trung vào tương lai và vào mục tiêu tối hậu của họ.

Trong cuộc sống, chúng ta thường biến mình trở thành những mục tiêu không thể đạt được trong thì hiện tại. Chúng ta không có thời gian, năng lực, kinh phí, và v.v… Đôi khi những điều cần phải làm là đừng đặt ra mục tiêu cho đến khi đúng thời điểm. Nhưng cũng rất là quan trọng khi nhớ đến những điềm chiêm bao của chúng ta và hãy xem lại chúng theo kỳ định. Thật là dễ dàng bị loay hoay trong cuộc sống hàng ngày đến nỗi chúng ta quên mất những gì chúng ta thậm chí đang làm việc hướng tới đó!

Người Do Thái có thông lệ để lại một bức tường trong nhà của họ chưa xây xong. Một số người thực sự đã để mấy viên gạch ở một chỗ nào đó nơi một bức tường khác hoàn hảo. Điều này nhắc cho chúng ta nhớ rằng nhà của Đức Chúa Trời, Đền Thờ Thánh, là chưa hoàn công. Trong khi chúng ta đang sống trong những ngôi nhà tiện nghi của mình, chúng ta tự nhắc nhớ rằng chúng ta chưa được ổn định – chúng ta không bao giờ ổn định cho đến khi nhà của Đức Chúa Trời được xây dựng lại.

Ước mơ của bạn là gì vậy? Có phải bạn nhớ mình đang làm việc nhắm tới đó không? Hãy dành ít phút và tái viếng lại nguyện vọng xa xưa nhất của bạn. Hãy xem xét việc đặt một lời nhắc nhớ của ước mơ ấy ở một nơi nào đó trong nhà của bạn.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét