Thứ Tư, 22 tháng 2, 2017

BẤT KỲ BUỔI MAI NÀO


Bất Kỳ Buổi Mai Nào
Mỗi buổi mai tôi sẽ diệt hết thảy kẻ dữ trong xứ, đặng truất mọi kẻ làm ác khỏi thành Đức Giê-hô-va — Thi thiên 101:8

Truyền khẩu Do Thái giáo, người Do Thái tin điều được trao cho Môise vào thời điểm ấy là luật pháp thành văn và nó bao gồm việc giải trình và làm rõ luật pháp ấy đã được truyền lại từ thế hệ này sang thế hệ khác, dạy câu chuyện sau đây:

Một nhóm nhà hiền triết Do Thái đã có một cuộc thảo luận về câu nói quan trọng nhất trong Kinh Thánh. Một vị đề nghị: "Hỡi Y-sơ-ra-ên! hãy nghe: Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng ta là Giê-hô-va có một không hai" (Phục truyền luật lệ ký 6:4). Thực vậy, niềm tin vào Đức Chúa Trời có một là hòn đá góc của đức tin Do Thái. Tuy nhiên, một vị khác đề xuất: "hãy yêu thương kẻ lân cận ngươi như mình" (Lêvi ký 19:18) vì niềm tin nơi Đức Chúa Trời là chưa đủ. Một người cũng phải hành động một cách xứng hợp đối với người khác.

Sau cùng, một vị khác đưa ra đề nghị thứ ba. Ông nói: "Buổi sớm mai ngươi hãy dâng một trong hai chiên con" (Xuất Êdíptô ký 29:39), khi tham khảo đến con sinh được dâng lên mỗi ngày trong Đền Thờ. Thật là một sự lựa chọn kỳ lạ! Còn kỳ lạ hơn nữa là ai nấy đều đồng ý với ông ấy!

Như bạn có thể đoán, có một ý nghĩa sâu sắc trong câu nói về các con sinh. Chính về tính nhất quán – của việc làm một công việc hết ngày nầy sang ngày khác. Một con sinh được dâng lên vào buổi mai và con khác vào buổi chiều – từng ngày một. Con sinh này, được gọi là "con sinh mỗi ngày", là biểu tượng của hành vi công bình trước sau như một.

Có đức tin mẫu mực trong một tình huống cụ thể hoặc làm ra một hành động phi thường của lòng nhân từ vào một thời điểm nào đó là một việc. Nhưng sự công bình không được quyết định bởi những gì chúng ta làm một lần trong một thời gian nào đó. Sự công bình được xác định bởi tất cả những việc nhỏ mà chúng ta làm từ ngày này qua ngày khác – cho dù chúng ta cảm thấy đúng như thế hay không – mưa hay nắng, từng ngày một trong đời sống của chúng ta.

Vị hiền triết sau cùng đã cho thấy rằng những gì chúng ta làm là không quan trọng cho bằng chúng ta làm việc ấy thích đáng như thế nào. Tình trạng thuộc linh thực phải là thường xuyên và nhất quán. Nói khác đi, đấy chỉ là phù du giống như chiếc cầu vồng, ngay khi nó vẫn toả đẹp trên bầu trời.

Trong Thi thiên 101, Vua David khẳng định rằng: Mỗi buổi mai tôi sẽ diệt hết thảy kẻ dữ trong xứ”. Bậc thánh hiền giải thích rằng David nhấn mạnh rằng ông đã làm việc của mình từng ngày một với sự nhiệt tình y như ngày đầu tiên. Ông đã không để lở ngày thứ ba vì ông đã làm tốt công việc vào thứ hai, và ông đã không bỏ ngày thứ năm vì ông làm việc muộn vào đêm hôm qua. David vốn thường xuyên và nhất quán trong sự ông thờ phượng Chúa và điều đó khiến ông ra công bình.

Giống như David, chúng ta cần phải thức dậy mỗi buổi mai, ra khỏi giường sẵn sàng và bằng lòng sống hết mình. Dầu khi chúng ta mệt mỏi hay thấy nhạt nhẻo. Đặc biệt là nếu chúng ta mệt mỏi hay thấy nhạt nhẻo! Nếu chúng ta là trước sau như một và dâng 100% từng ngày trong cuộc sống của chúng ta, khi ấy Đức Chúa Trời cũng hiện diện ở đó vì chúng ta nữa.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét