Thứ Tư, 28 tháng 12, 2016

CÓ ĐỦ HẾT


Có Đủ Hết
Xin anh hãy nhận lấy lễ vật em đã dâng cho anh, vì Đức Chúa Trời cho em đầy dẫy ân huệ, và em có đủ hết — Sáng thế ký 33:11

Giacốp gửi cho Êsau anh của ông những món quà cực kỳ hào phóng với hy vọng kiếm được sự thân thiện của anh mình, mặc dù hai người đã là kẻ thù trong nhiều năm trời. Rất may, Êsau đã phản ứng tích cực với kiểu thức ấy. Không những ông xoè bàn tay ra trong sự thân thiện, mà thậm chí ông còn từ chối không nhận lấy bất kỳ quà tặng nào của Giacốp nữa.

Êsau nói: "Hỡi em! anh đã được đủ rồi; vậy, hãy lấy lại vật chi của em đi" (Sáng thế ký 33:9).

Giacốp khăng khăng: Xin anh hãy nhận lấy lễ vật em đã dâng cho anh, vì Đức Chúa Trời cho em đầy dẫy ân huệ, và em có đủ hết .

Ở cái nhìn đầu tiên, dường như hai anh em đã thốt ra cùng một việc: "Anh [em] hãy giữ lấy những món quà – Anh [em] không cần chúng". Và trong khi cả hai anh em đều có hành động đáng ngưỡng mộ, có cái gì đó hoàn toàn khác biệt trong những gì từng người thốt ra. Ê-sau nói: "Anh đã được đủ rồi", còn Giacốp thì nói: "Em có đủ hết".

Đâu là sự khác biệt chứ? “Đã được đủ” hàm ý rằng trong khi tôi thoải mái với những gì tôi có trong cuộc sống, luôn luôn có chỗ cho nhiều thứ hơn nữa. Tôi muốn có thêm nữa. Nhưng “có đủ hết” ý nói tôi có đúng những gì tôi cần. Tôi không cần ít hơn và tôi cũng không cần nhiều hơn. Đức Chúa Trời đã ban cho tôi chính xác những gì tôi cần để thành công trong chỗ tôi sống trong đời tôi lúc bây giờ. Chén của tôi đầy tràn rồi và tôi cảm thấy thực sự được phước.

Bậc thánh hiền Do Thái dạy: "Ai là người giàu có? Ai là người hài lòng với phần của mình". Những gì chúng ta có không xác định cách giàu có của chúng ta; cách chúng ta nhận thức những gì chúng ta có, xác định cách giàu có của chúng ta.

Ngày nay chúng ta sống trong một xã hội mà ở đó người trung lưu thưởng thức mức sống vượt quá những gì hạng người giàu có thưởng thức chỉ cách đây một thế kỷ. Nhưng liệu người trung lưu đó có cảm thấy mình được phước hay không? Chắc là không rồi. Chúng ta liên tục được nhắc nhở bởi những tấm biển quảng cáo cho thấy chúng ta vẫn còn thiếu thốn. Mặc dù chúng ta có thể thừa nhận rằng chúng ta có đủ, rất ít người cảm thấy rằng họ có đủ hết đâu.

Cách đây mấy năm, Siêu bão Sandy là một cơn bão gây tàn phá không những làm thay đổi bờ biển Nữu Ước; mà nó còn gây cho bề mặt của Nữu Ước không còn phù hợp với kiểu mẫu của nó nữa. Đột nhiên, thành phố đầy tham vọng chuyên lèo lái đồng đôla không bao giờ đi ngủ đã dậm chân chậm lại – bạn bè, gia đình, đồng nghiệp, và khách lạ, họ bắt tay nhau để chia sẻ thức ăn và nơi trú ẩn. Ở giữa những câu chuyện kinh hãi nói tới sự mất mát, thì đã xuất hiện những câu chuyện nâng cao tinh thần của con người. Giờ đây, từng ấy là có đủ hết!

Đúng là không nên lấy một sự kiện giông bão hoặc đại hồng thủy để nhắc cho chúng ta nhớ đến những gì chúng ta có. Hãy nhìn xung quanh bạn và để ý đến nhiều ơn phước của bạn. Chúng ta có sự tự do. Chúng ta có sự dư dật. Chúng ta có nhau.

Chúng ta có đủ hết!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét