Đầu Tư Xứng Đáng
“Nầy, trong khắp xứ Ê-díp-tô sẽ có bảy năm được
mùa dư dật. Nhưng bảy năm đó lại liền tiếp bảy năm đói kém; dân bản xứ đều sẽ
quên sự dư dật đó, và ách đói kém sẽ làm cho toàn xứ hao mòn” — Sáng
thế ký 41:29–30
Giôsép đã đúng chính xác khi ông giải
thích hai điềm chiêm bao của Pharaôn. Trong chiêm bao thứ nhứt, bảy con bò mập béo
bị bảy con bò xấu xí và còi cọc nuốt mất. Trong chiêm bao thứ hai, bảy gié lúa
no tròn và khỏe mạnh đã bị bảy gié lúa lép kia nuốt mất. Giôsép giải thích cả hai
điềm chiêm bao đều có ý nghĩa như nhau: Aicập sẽ kinh nghiệm bảy năm trúng mùa
và thặng dư, nối theo sau là bảy năm đói kém.
Giôsép nói thêm như sau “dân bản xứ đều sẽ quên sự dư dật đó”. Giống như bảy con
bò còi cọc kia nuốt lấy bảy con bò mập béo và mấy cái gié lúa lép kia nuốt mất
mấy cái gié lúa no tròn, các năm đói kém hoàn toàn xoá sạch mọi sự thịnh vượng
đã có trước đó — tới điểm mà chẳng có ai còn nhớ tới nó nữa!
Làm sao là xảy ra như thế được chứ? Hết
thảy chúng ta đều rơi vào các thời kỳ khó khăn, nhưng điều đó có nghĩa là chúng
ta quên mất những phần tốt đẹp của cuộc sống chúng ta sao? Khó đấy! Nhưng bậc
thánh hiền Do Thái giải thích rằng có một sự khác biệt giữa sự suông sẻ vật chất
và các khoái lạc không phải là vật chất. Đỉnh cao không phải là vật chất trong
cuộc sống của chúng ta ở lại với chúng ta mãi mãi, trừ ra sự thoả mãn về vật chất
dễ dàng bị lãng quên. Vô luận hoàn cảnh thuộc thể của chúng ta có tuyệt vời như
thế nào đi nữa, trong giây lát nó có thể biến mất đi, cả trong thực tế lẫn
trong ký ức.
Cách đây mấy năm, khi Siêu bão Sandy sắp
sửa đánh vào phía Đông Bắc, đã có rất nhiều dự báo thảm khốc và cảnh cáo rất
long trọng. Nhưng có một cảnh báo đặc biệt làm cho tôi phải lạnh xương sống. Cảnh
báo đó đến từ Ray Leonard, là người đã đón nhận cơn bão tương tự trên một chiếc
thuyền đánh cá cách đó cả chục năm. Câu chuyện của ông về sau được làm thành một
cuốn phim có tên là "The Perfect
Storm" (Cơn Bão Hoàn Hảo). Sắp trải qua một cơn bão dữ dội và bạo lực như
một khu vực đô thị của thành phố Nữu Ước sửa soạn đón nhận, các phóng viên đã
tìm kiếm lời khuyên của ông.
Đây là những gì ông đã nói: "Nếu cơn bão nầy ụp vào, bạn sẽ mất tất cả những thứ nhỏ
nhặt mà bạn đã dành 20 năm qua để cảm thấy mình có phước đủ". Và quả thực, nhiều
người đã bị mất mát. Người nào sống thành công về mặt thuộc thể trong nhiều thập
kỷ đã thấy họ chỉ còn có y phục trên lưng mình, họ mất hết nhà cửa, xe cộ, và "các thứ nhỏ nhặt".
Sandy để lại sau lưng rất nhiều thiệt hại,
nhưng cũng có một vài món quà. Một trong những món quà ấy là chính sứ điệp mà Giôsép
đã cung ứng cho Aicập khi ông giải thích các điềm chiêm bao của Pharaôn. Vật chất
là tạm bợ, thoáng qua, vì vậy rất dễ vỡ. Mặt khác, những khoản phi vật chất như
tình yêu, sự tử tế và đức tin – các thứ ấy minh chứng vô địch, có khả năng chống
chọi lại với giông bão, và phục hồi sinh khí.
Vì vậy, khi đưa ra sự lựa chọn, đâu là đầu
tư tốt hơn về thời gian và năng lực của chúng ta? Có phải chúng ta tập trung
vào của cải vật chất, hoặc những món quà vô hình, giá trị của chúng sẽ không
bao giờ phôi phai hoặc biến mất?